Hiện Đang Truy Cập TPL_BEEZ5_ISCLOSED

We have 684 guests and no members online

Chánh Pháp Visitors Couter 3

060283992
Today
Yesterday
This Week
This Month
All days
25042
50797
235462
115051
60283992

12:16 _ 03-05-2024

World Time

 USA - CA - Los

>

USA - TX - Houston 

Canada - Toronto

 Germany - Berlin

Việt Nam - Sài Gòn

Japan - Tokyo

Australia - Sydney  

WeatherAholic

Sydney

Tâm tình ….

Thắm thoát đã bao năm khoác chiếc áo lam, một màu áo đã cho tôi bao nỗi niềm, buồn có vui có, những nổi niềm mà mãi tồn tại trong tôi.

Cái buồn đó rồi cái vui đó, lẫn lộn từng giờ từng phút không ngừng nghỉ. Và có lẻ vì vậy mà chúng ta còn đây, màu áo còn đây, để cùng ngồi bên nhau, kết chặt nhau hơn, để sợi dây kỷ niệm trong quá khứ và hy vọng của tương lai sẽ mãi bền lâu và truyền nối như những gút xích.

Một bàn tay năm ngón còn không đều, chén chung mâm còn lên tiếng thì thử hỏi chúng ta mỗi người mỗi ý, làm sao lại không có việc buồn giận. Vậy có bao giờ ta tự hỏi: “tại sao ta buồn? tại sao ta giận?” có phải chỉ vì hai chữ “tự ái” không? Vây tự ái có phải là cái “ta” mà chúng ta lúc nào cũng bảo quản và trân quý quá mức đến nổi không ai có thể đụng đến được. Phải chi cái “ta” này chúng ta có thể cất trong tủ để trưng và khóa thât kỷ tốt biết mấy . Các bạn thử đứng trước cửa tiệm bán quần áo và có một chiếc áo đầm được trưng bầy cho khách hàng xem ngắm. Người thì khen người thì chê, nhưng món đồ đó vẫn khư khư mặc cho người khen người chê mà vẫn làm tròn bổn phận của mình là đứng yên cho người ngắm. Dĩ nhiên ta không phải là món đồ, tuy nhiên nếu chúng ta làm đúng bổn phận và trách nhiệm của mình, dù người có khen hay có chê mà ta vẫn không trùng bước, giận hờn, thì chắc chắn tổ chức của chúng ta sẽ bền lâu và vững chắc.

Có những lúc tôi muốn từ bỏ những buồn phiền, nhưng không hiểu sao tôi còn đây. Rồi tôi tự hỏi: “cuộc đời áo lam có gì vui? tại sao khoác lên rồi cởi bỏ thật khó? Vì cái gì mình còn tồn tại?” Nhiều lần tôi lại tự thắc mắc: “có ai ràng buộc tôi đâu, tôi đâu có ký contract với ai, mà sao tôi còn đây?”. Tôi tìm mãi vẫn không có câu trả lời.

Có lẻ là do anh chị đi trước đã đem đến cho tôi một ấn tượng không bao giờ quên đó là sự hy sinh không ngừng nghỉ vì đàn em thân thương mà không bao giờ chờ đợi sự trả ơn. Theo tôi cái vui mà tôi tìm đươc trong trong bao năm qua là những thắc mắc ngây ngô, ngộ nghĩnh, những nụ cười vô tư của các em..

Tôi thiết nghĩ, cứ mỗi một người chúng ta chỉ cần đem đến cho nhau một “nụ cười” thì anh chị em chúng ta chắc chắn sẽ có một khung cảnh nhộn nhịp đầy tiếng cười. Một người vỗ tay thì chỉ nghe được một âm thanh nhỏ, nhưng nếu tất cả đều vỗ tay thì chắc chăn chúng ta sẽ có một tràn pháo tay thật to.

Anh chi em thân mến! có những khi làm việc chúng ta thường gặp những việc ngoài ý muốn hoặc buồn giận nhưng đây không phải là yếu tố để chúng ta đi đến sự chia rẻ, mà đây là cơ hội để chúng ta hiểu nhau hơn, thương nhau hơn và sẽ đến gần nhau hơn để cùng nhau hỗ trợ cho đàn em trong kiếp sống của một xã hội đầy xa hoa, cạm bẫy, “Học xấu thì mau chứ học tốt thì lâu”. Trong chúng ta ai cũng có ưu khuyết điểm, nhưng chúng ta rất may mắn được màu áo mang đến cho chúng ta chung một ưu điểm lớn đó là biết “chia xẻ”, vậy hãy cùng nhau đem ưu điểm này xoá tan đi mọi ưu phiền.

Cây xanh cho bóng mát.

Hoa cho sắc, cho hương.

Nụ cười cho tình thương.

Ta cùng nhau chia xẻ.

tình lam mãi tuyệt vời.

Ngọc-Mai

*Quay lai Trang Nhà

Bn Mun quay v Tranh chGĐPT Chánh Pháp (About us) , Mi bn bm vào đây

Quay qua Trang CÔNG DỤNG CHỮA TRỊ

*Vào Trang Tài Liu Pht Pháp

Mi bn vào Trang Tin Tc GĐPT

*Sang Trang XIN ĐA TẠ MẸ cam đoan Bạn sẽ vô cùng nhớ Mẹ.

*Mời Bạn vàoTrang VIỆT NGỮnhiều bài Thật Cãm động, hay bấm vào đây

Hay đến trang Tin Tức Thời Sự trong tuần, Trang này ban nên giử cho tâm thật bình thản. Nếu không sẽ rơi vào trang thái sân si.!